Một người già, một người già, một con hổ gần kề, sống như một con hổ, sống trong một thế giới rộng lớn, một con hổ, một con hổ đang sống.
Trong một ngôi làng bình yên, có một cụ già sống gần đất xa xưa, tên là A Phúc, một đời ông cần cù, tốt bụng, được dân làng kính trọng và yêu mến. Đến một ngày, cuộc đời ông trải qua một biến cố kinh hoàng với một con hổ hung dữ, bị treo lơ lửng trên đường, miệng hổ thoát ra để trở thành huyền thoại truyền tụng trong làng.
Buổi sáng hôm đó, như thường lệ, Phúc đi cày ruộng, đầu đất là một khu rừng rậm rạp, tiếng chim hoa, phong cảnh dễ chịu, trong lúc anh Phúc đang tập trung làm việc thì bỗng dưng có một tiếng động lạ vang lên từ sâu trong rừng, dường như có điều gì đó bất thường sắp xảy ra, trong lòng anh Phúc có một cảm giác lo lắng, buông những bộ nông cụ trong tay, hướng về phía nguồn âm.
Bước vào rừng, Phúc phát hiện một con hổ khổng lồ đang nằm trên bãi cỏ, hơi thở vội vã, dường như hung dữ bất thường, trong lòng A Phúc bàng hoàng, muốn quay lưng bỏ chạy nhưng đã không kịp, hổ ngước đầu lên, miệng máu mở ra, hướng về phía Phúc, trong tích tắc, Phúc cảm thấy một lực tác động mạnh đã đẩy anh xuống đất.
Trong tích tắc sinh tử, Phúc đã cố gắng hết sức để đấu tranh, cố gắng thoát hiểm để thoát khỏi con hổ tấn công. Đồng thời dùng hết sức mình để gọi cứu hộ, xung quanh không ai nghe tiếng kêu cứu của mình, Phúc nhận ra chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình để thoát khỏi vụ cướp này.
Trong tình trạng nguy kịch, anh Phúc vội sinh ra, vờ vâng lời con hổ, cẩn thận tránh chọc giận con thú dữ. Đang tìm kiếm cơ hội thoát chết, móng vuốt của hổ rất sắc bén, mỗi cuộc tấn công đủ để gây chết người, A Phúc nhắm mắt lại trong lòng và thầm nghĩ: “Lạy Chúa, xin hãy cho em một cơ hội”.
Chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong tâm trí của Phúc, đó là chạy trốn, vượt qua những cánh rừng, vượt qua dòng suối, chạy nhảy bất chấp tất cả, cuối cùng, trong giây phút sức lực sắp cạn kiệt, Phúc đã chạy ra rìa ngôi làng, thấy những ngôi làng quen thuộc và đón nhận những người đồng hương của mình, những giọt nước mắt lăn dài, như thể anh đã trở về trần gian.
Dù đã trải qua những thử thách sinh tử, dù trải qua những thử thách sinh tử nhưng Phúc vẫn giữ được bình tĩnh và mạnh mẽ. Ông nói với những người đồng hương rằng: “Chúng tôi không thể từ bỏ hy vọng khi có niềm tin và lòng can đảm của mình để chia sẻ niềm tin và sự giúp đỡ của mình để giúp Phúc thoát ra khỏi cơn nguy kịch này. Đó là lý do tại sao chúng tôi không thể từ bỏ hy vọng của mình khi có niềm tin và lòng can đảm để chiến thắng mọi khó khăn”.
Trải nghiệm thoát hiểm của Hữu Thắng lần này đã giúp Phúc cảm nhận được sự mong manh và quý giá của cuộc sống, anh càng trân trọng cuộc sống, yêu thiên nhiên hơn, anh biết rằng, mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời đều đáng trân trọng, mỗi trải nghiệm đều là một lần trưởng thành.
Tuy đã lớn tuổi, nhưng câu chuyện của ông vẫn được lưu truyền trong làng, truyền cảm hứng cho nhiều người tiến lên, kinh nghiệm của ông trở thành một sức mạnh trong làng, để mọi người hiểu rằng: Trong những thời khắc sinh tử, niềm tin và lòng dũng cảm là chìa khóa để chiến thắng khó khăn, như ông Phúc đã nói: “Chỉ cần chúng ta có niềm tin và lòng dũng cảm để chiến thắng mọi khó khăn”.
Kinh nghiệm thoát hiểm của Hữu Thắng lần này đã giúp Phúc thêm trân trọng cuộc sống, yêu thiên nhiên và cảm nhận sâu sắc tầm quan trọng của niềm tin và lòng dũng cảm.